Luật số 162 – Luật tĩnh lặng

Tĩnh lặng chứa đựng tất cả.

Sự thật, rỗng không, vô thường,… là những gì không thay đổi. Đó là sự tĩnh lặng?. Chính thực hành Tĩnh lặng và Tuệ quan sát, ta mới tự thấy/biết được.

Nếu ta cùng nhau nói về sự thật thì không còn khái niệm, quan điểm khác nhau.

Âm nhạc không tạo ra bởi những nốt nhạc mà được tạo ra từ những khoảng lặng giữa các nốt nhạc đó, cuộc sống gồm nhiều bản nhạc nổi tiếp. Tiếng chuông Nhà Thờ, Ngôi Chùa,… vang lên rồi tan dần trong không gian của Sự tĩnh lặng. Tình yêu, sự nghiệp,.. đến rồi sẽ đi, chỉ còn sự tĩnh lặng ở lại.

Mặt trời chưa bao giờ nói với trái đất: Hãy yêu, lấy và sống với nhau. Nhưng mặt trời vẫn chiếu sáng cho trái đất mãi mãi. Đó là Sự thật không thay đổi.

Hãy đi về phía mặt trời mọc (Sự thật) và để lòng mãi mãi ở phía mặt trời lặn (Sự tĩnh lặng/Thanh tịnh)

Nóng giận, vui buồn, thương ghét, vinh nhục, được mất,..tất cả đều sinh ra từ không/tĩnh lặng và sẽ trở về không/tĩnh lặng.

Hầu hết các phương pháp Thiền của các Thiền Sư hướng dẫn thiền sinh để đạt gì đó, càng Thiền làm bản ngã càng tăng, tức luôn muốn Có/mong cầu, mà bản chất thật sự của Thiền là Thực hành Tĩnh lặng và Tuệ quan sát tự nhiên chỉ đế thấy ra Sự thật và Thanh tịnh: bình an và may mắn/bớt khổ đau đến tận diệt khổ đau, tự tại.

Nếu lòng/tâm hành không sinh khởi thì làm gì có tử?

Kinh dịch dạy: Trong dương có âm và trong âm có dương: Chọn thiện thì ác sẽ đi theo, chọn sướng thì khổ sẽ theo cùng.

> Hãy Thực hành tĩnh lặng & tuệ quan sát…..

Con Đường Trí Tuệ

Ta hãy làm việc theo Thượng Đế/Pháp/Thiên, Thượng Đế/Pháp/Thiên sẽ làm việc giúp ta.

Sống nhờ Pháp đến đi.

Người hạnh phúc nhất không nhất thiết phải là người có mọi thứ tốt nhất, mà là người biết tận hưởng và chuyển những gì xảy đến với mình trong cuộc sống một cách tốt nhất.

Mọi thứ trong cuộc đời đều có giá của nó, ít ai được trọn vẹn. Được cái này thì phải mất cái kia, muốn nhận thật nhiều thì phải cho đi tất cả, muốn được thành công và hạnh phúc lâu bền thì ta phải trả giá bằng sự nỗ lực và cố gắng trong kiên trì bền bỉ.

Khi tất cả những cái khác đã mất đi thì tương lai vẫn còn.

Trong cuộc đời này, có một số chuyện nhất nhất phải tự mình giải quyết. Dù đêm tối đến đâu, đường xa đến mấy thì vẫn cứ phải một mình kiên cường tiến lên.

Khi gặp bi kịch trong đời, chúng ta có thể đối mặt bằng hai cách – mất đi hy vọng và sa ngã vào những thói quen tự hại thân hoặc là dùng chính khó khăn này để tìm thấy sức mạnh tiềm ẩn của chính mình.cũng như sự màu nhiệm.

Như như bất tịnh, như như bất động.

 

 

 

 

    .
    .
    .
    .