Thiền Không Sư – Luật chỗ trú an toàn nhất
Chúng ta luôn cố tìm cách để tạo ra nhà cửa kiên cố, xe/phương tiện được chế tạo chắc chắn nhất, khối tài sản/tiền bạc thật nhiều, địa vị thật cao, thuê bảo vệ/vệ sĩ,..: tưởng rằng chúng ta được an toàn nhất.
Tiền bạc/bác sĩ có thể chữa trị đau, còn nỗi khổ? Có thể chữa bệnh nhưng còn hoạn?
Chỗ trú thật sự an toàn cần có: Nước uống, thức ăn, chỗ ngủ nghỉ an toàn, có đường thoát được và trong chính bản thân mình.
Suy cho cùng khung trời nào mà chẳng có bão giông. Chỉ là người có chỗ trú, kẻ thì không. Cuộc sống cũng như một cơn mưa rào. Không có dù thì cố gắng mà chạy.
Bạn không phải là cái cây, nên khi không thể trú ở chỗ không an toàn hoặc không thích, bạn hãy đi đến nới khác.
Thiền Không Sư
Đường lúc bằng phẳng, lúc lên bậc thang, lúc xuống dốc đá. Như cuộc đời, không phải lúc nào cũng dễ đi, dễ sống. Nhưng dù sao thì, con đường đó do mỗi người chọn lựa, hãy đến những nơi mà chúng ta muốn, còn nếu điều bạn muốn là đi lối mòn, vậy thì cứ bước theo đám đông.
Dấu hiệu của người chưa trưởng thành là họ muốn chết một cách cao thượng vì một sự nghiệp, trong khi dấu hiệu của người trưởng thành là họ muốn sống một cách khiêm nhường vì một sự nghiệp.
Cuộc sống có vẻ ngắn ngủi, nhưng sự sống lại rất dài. Nên chúng ta chỉ ra đi, chứ không biến mất.
Ở vùng đất của những kẻ một mắt, người mở to hai mắt sẽ tự nhiên trở thành kỳ lạ.
Số 0 là nơi bắt đầu tất cả. Nếu không xuất phát từ đó, sẽ chẳng có thứ gì được sinh ra và chẳng có thứ gì đến đích cả.
Chúng ta phải quen với một thực tế rằng, trên những ngã rẽ quan trọng nhất của cuộc đời, lại không có tín hiệu đèn giao thông.
Hầu hết so sánh/đánh giá/thần tượng của chúng ta đều bắt nguồn từ việc lấy hậu trường, cả cuộc sống mình so sánh với trailer của người khác.
Không có con đường cùng, chỉ có những ranh giới – Fang Tử