Luật số 147 – Luật tương sinh tương khắc – Thiền Không Sư

Thiền Không Sư – Luật tương sinh tương khắc âm dương

Tương sinh bao gồm hai phương diện. Một là cái sinh ra nó và hai là cái nó sinh ra (hay còn được gọi là mẫu và tử). Tương khắc là sự áp chế, sát phạt cản trở sinh trưởng, phát triển của nhau. Tương khắc có tác dụng duy trì sự cân bằng nhưng nếu thái quá sẽ khiến vạn vật bị suy vong, hủy diệt. Tương khắc bao gồm hai mối quan hệ đó là: cái khắc nó và cái nó khắc.

Tương sinh là quy luật phát triển, tuy nhiên sinh nhiều quá đôi khi trở thành tai hại. Cũng giống như cây củi khô là nguyên liệu đốt để tạo ra lửa, thế nhưng nếu quá nhiều cây khô sẽ tạo nên một đám cháy lớn, gây nguy hại đến tài sản và tính mạng của con người. Tương khắc tồn tại hai mối quan hệ: cái khắc nó và cái nó khắc. Tuy nhiên khi cái nó khắc có nội lực quá lớn sẽ khiến cho nó bị tổn thương, không còn khả năng khắc cái khác nữa.

Họa là chỗ dựa của phúc, phúc là nơi ẩn náu của mối họa. Con người một khi gặp được sự tình đắc ý thì trong tâm sẽ bị rung động, sẽ khó tránh khỏi tâm cao khí ngạo, khinh thường người khác. Chính vì thế nên người ta dễ dàng bị thua bại khi gặp lúc dương dương tự đắc. Trái lại, con người một khi gặp xui xẻo thì trong lòng thường trống rỗng. Nếu đúng lúc ấy có thể hợp thời suy xét lại bản thân mình, tích lũy tu dưỡng, đợi chờ cơ hội thì vận may có thể đến.

Chịu khổ là tiêu nghiệp, hưởng phúc là tiêu phúc. Bởi vậy, trong khổ sẽ có hy vọng, khi phúc đến thì cần phải đề phòng. Do đó, tâm thái tốt nhất nên là tĩnh khí và bình hòa, đứng trước phúc hay họa, thuận cảnh hay nghịch cảnh đều nên đón nhận một cách bình thản, được phúc không quá mừng rỡ, gặp họa không quá sầu bi.

Biết rõ được các mối quan hệ đó sẽ giúp ta có cái nhìn bao quát, tổng quan và tinh tế hơn về vạn sự/vạn vật.

Thiền Không Sư

Nếu đã là con đường của mình, ta phải tự bước đi, người khác có thể đi cùng nhưng không ai bước hộ ta.

Cuộc sống ý nghĩa là khi con người ta có nhau, được ở cùng nhau. Còn những lúc khó khăn, giông gió mà buông tay vội vàng, hoặc bỏ mặc, đẩy nhau ra xa, thì thật dễ, và ai cũng có thể làm được…

Không có con đường dẫn đến hạnh phúc, hạnh phúc chính là con đường.

Thế giới/vạn vật cung ứng cho ta, nhưng không thuộc về ta.

Nếu không có thời, vận và thế thì nên dựa vào chính mình – Fang Tử

 

    .
    .
    .
    .