Luật số 25 – Luật độc cô

Thiền Không Sư – Luật độc cô: Quan niệm cho rằng độc cư là phải chạy đi tìm một nơi vắng vẻ, chỉ một mình ta ở, thì gọi là độc cư: chưa đúng.

Độc cư,

Có nghĩa là tâm của ta không bị dao động ngoại cảnh. Dù ta ở bất cứ nơi đâu thì tâm vẫn thanh thản, vắng lắng (cho dù gặp chuyện: họ cũng lấy trí tuệ để thấy rõ): không làm gì/nghĩ gì/nói gì ảnh hưởng chưa tốt đến môi trường tự nhiên và xã hội: không dính mắc đến tốt hay xấu: bởi sự thấu hiểu thật sự sâu sắc với nhiều cái Tôi tự mình: nhiều tầng nhiều lớp? Bạn được Độ bởi những người độc cô này.

Những người sống bất độc cô: họ cũng có thể mang đến những giá trị sống/sáng tạo,.. để bạn được thuận tiện/vui sướng hơn như phương tiện (máy bay, xe hơi, du thuyền,..hiện đại), món ăn ngon, nhà ở,..Tuy nhiên, một số người mang lại nhiều đau khổ/phạm luật cho tự nhiên và xã hội. Nhưng tất cả họ cũng đều Độ ta.
Khi nào những niềm vui, hạnh phúc, bình yên… và tất cả những gì của mình còn phụ thuộc hết vào người khác, khi đó nhất định còn phải khổ đau. Khi mọi việc do mình tự quyết, khi đó mới thật sự tự tại và bình yên.
Con đường dài xa nhất và khó khăn nhất là con đường tìm lại chính mình. Chỉ quay về là gặp, chỉ tĩnh tâm là thấy, chỉ dừng lại là đến, nhưng có kẻ mất cả đời cũng chưa làm được, có kẻ phải mất cả nửa đời mới có thể lấy lại được hết giấc mơ bình yên mà ngày trước đã lỡ đặt vào tay người, để mang về rồi tự mình giữ lấy.
Cách nhanh nhất đánh mất bình yên của mình là đi tìm bình yên nơi người khác. Thứ trong tâm mình đôi khi còn khó giữ, huống chi thứ nằm trong tâm của người.
Thất bại lớn nhất trong cuộc sống là việc đánh mất chính mình. 
Sống tựa vào người khác là sống tựa vào bất an. Có kẻ bình yên vì ngoại cảnh bình yên, có kẻ bình yên vì tâm họ đã bình yên. Nếu bình yên vẫn còn phụ thuộc vào người khác hay một điều gì đó bên ngoài, chúng ta hoàn toàn không chủ động được với bình yên đó.
Phần nhiều những mệt mỏi của người đời là do bản thân thiếu nội lực và để mình bị ảnh hưởng bởi cảm xúc của những người chung quanh. Đến một ngày, khi đủ hiểu biết về nguyên lí nhân quả, và nhận thấy rằng tất cả những vui buồn trong cuộc sống đều do chính mình tạo ra. Khi đó, chúng ta sẽ không còn bị chi phối bởi tất cả những cảnh bên ngoài. Có thể nhiều người sẽ không tin: bình yên của chúng ta đang ở ngay đây, bây giờ.
Chúng ta ít khi nào tự hào khi chỉ có một mình.
Thứ hiếm là dũng khí để nuôi dưỡng ý chí và tài năng trong cô độc và đi vào những nơi tối tăm mà nó dẫn đường.
Thiền Không Sư
Người ta càng tin một quan niệm là đúng thì khả năng càng cao là quan niệm đó sai. Người đúng thường đứng cô độc.
Có ba chiếc ghế trong nhà mình; cái thứ nhất cho sự cô độc, cái thứ hai cho tình bạn, cái thứ ba cho xã hội
Cô độc thật sự khi không còn muốn tựa vào ai đó, không cảm thấy buồn khi cần đến ai đó để vui, và không cảm thấy mất tự tin khi chờ sự thừa nhận từ ai đó – Fang Tử

    .
    .
    .
    .